Phân tích truyện ngắn Giang của Bảo Ninh lớp 81. Mở đoạn: - Giới thiệu tác phẩm "Giang" - Bảo Ninh. - Nêu nhận xét, đánh giá khái quát về tác phẩm.
Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn
Dàn ý chi tiết 1. Mở đoạn: - Giới thiệu tác phẩm "Giang" - Bảo Ninh. - Nêu nhận xét, đánh giá khái quát về tác phẩm. 2. Thân đoạn: a. Cuộc gặp gỡ giữa tôi với Giang - Thời gian: những ngày giáp Tết, trời mưa rất mỏng cũng chưa tối hẳn - Địa điểm: cái giếng xây ở đầu trấn - Hoàn cảnh gặp gỡ: khi Giang đang đi gánh nước và nhân vật tôi (tác giả) cũng đến giếng để “ rửa ráy qua loa tí chút và xâu lại dép”. Giang giúp “tôi” múc nước - Hành động của Giang: “Không xói cho tôi tự gột mà cúi mình xuống một tay nghiêng gầu nước dội nhè nhẹ, một tay cô cọ bùn đất ở ngón chân, bàn chân và bắp chân tôi” “Cô cọ kĩ cho tôi đôi dép đúc” ⇒ Hành động ân cần, chu đáo, tinh tế và khéo léo, “ ân tình hồn nhiên” - Thái độ của nhân vật kể chuyện: sững sờ đến bất động, hạnh phúc và biết ơn b. Cuộc trò chuyện giữa nhân vật tôi và Giang tại nhà – Nhà của Giang: Đi sâu vào ngõ tối, một mình Giang một túp lều nhỏ, mái gianh vách đất Một chiếc giường đơn, ngọn đèn hoa kì trên chõng tre, chiếc xe đạp Phượng Hoàng ⇒ Hoàn cảnh gia đình cũng khó khăn, thiếu thốn -Giang dọn cơm mời “tôi” dùng bữa ⇒ Ấm áp, mến khách - Cuộc trò chuyện giữa bố Giang và “tôi” Bố Giang cũng là trung tá quân đội, là một người đàn ông cao lớn Ban đầu sắc mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm hỏi chuyện Nhưng sau dịu nét mặt hơn, mỉm cười, động viên “tôi” Cho phép Giang lấy xe đạp đèo “tôi” về đơn vị ⇒ Người đàn ông mẫu mực, đường hoàng nhưng cũng rất tình cảm c. Cuộc chia tay giữa Giang và “tôi” - Giang đèo tôi bằng xe đạp vào tận đơn vị ở Bãi Nai - Nhắn nhủ nếu có cơ hội hoặc Tết mời đến nhà Giang chơi - Chiêm nghiệm của tác giả về cuộc sống chiến tranh khốn khó, nhiều mất mát đau thương ⇒ Cuộc chia tay đầy xúc động, bịn rịn. Bên cạnh đó là những chiêm nghiệm về nỗi đau, những tổn thất quá lớn mà chiến tranh gây ra. 3. Kết đoạn: - Khẳng định lại những nét đặc sắc về chủ đề và nghệ thuật của tác phẩm. - Nêu cảm nghĩ của bản thân và bài học rút ra sau khi đọc xong tác phẩm. Bài siêu ngắn Mẫu 1 Trong cuộc đời mỗi người sẽ có những khoảnh khắc tưởng chừng tuy rất ngắn ngủi nhưng lại tạo nên nỗi nhớ và đam mê suốt đời. Chào đón những kỷ niệm kèm theo bao tiếc nuối ẩn sâu trong lòng. Nhà văn Bảo Ninh cũng có một cô gái được cất giữ trong trái tim suốt mấy chục năm. Để có thể viết ra nỗi nhớ đó, tác giả đã trải lòng minh qua một tác phẩm mang tên “Giang”. Câu chuyện bắt nguồn từ cuộc gặp gỡ tình cờ ngắn ngủi của cặp đôi, khi cả hai còn rất trẻ, anh mười bảy còn cô mới mười lăm. Chúng ta gặp nhau khi cả hai đều hồn nhiên, trong sáng và ngây thơ. Người con gái khiến anh nhớ nhung suốt cuộc đời có tên là Phạm Nhật Giang, một cô gái có thân hình nhỏ nhắn, tính tình hiền hậu và tốt bụng. Trong chốc lát, tác giả biết rằng đây chính là cô gái mình muốn yêu thương và chăm sóc. Nhưng đôi khi mọi chuyện không thể theo ý mình, cuộc sống này luôn là vậy, luôn khó khăn, thử thách. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng gắn chặt với tâm hồn còn non nớt của nhau. Sau khi chia tay, họ không để lại bất kỳ thông tin hay tin nhắn nào vì biết sẽ rất khó để gặp lại nhau. Qua tác phẩm “Giang”, Bảo Ninh cũng muốn gửi đến độc giả một thông điệp về niềm hy vọng, sự lạc quan. Dù trải qua những khó khăn, đau đớn trong cuộc sống nhưng Giang vẫn hy vọng và tin rằng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Điều này cho thấy, dù cuộc sống có đưa chúng ta đến đâu, chúng ta vẫn luôn cần duy trì niềm hy vọng, sự lạc quan để vượt qua mọi khó khăn. “Giang” là một tác phẩm văn học ý nghĩa, mang nhiều thông điệp sâu sắc về cuộc sống, chiến tranh và tình yêu. Bài siêu ngắn Mẫu 2 Với hàng ngàn năm đấu tranh bảo vệ độc lập, chủ quyền đất nước, những cuộc chiến đã trở thành một điều hết sức quen thuộc đối với dân tộc Việt Nam. Bằng tài năng, tâm huyết và ngòi bút tài hoa của mình, các nhà văn, nhà thơ đã đứng ra nhận nhiệm vụ, trở thành những người "thư kí trung thành của thời đại". Họ đưa hiện thực vào trang sách, đem nó đến với độc giả bao thế hệ. Trong đó, ta không thể không kể đến nhà văn Bảo Ninh. Với giọng điệu nhẹ nhàng, điềm đạm, ông đã tái hiện cuộc sống của con người thời chiến rất đẹp, rất thật qua truyện ngắn "Giang". Tác phẩm viết về chủ đề chiến tranh - một trong những nguồn cảm hứng bất tận của văn học. Ở đây, nhà văn Bảo Ninh không nhấn mạnh vào những cuộc chiến khốc liệt với đầy khói súng và bom đạn. Ông đưa đến cho ta bức tranh về cuộc sống của người lính trẻ vô danh, từ đó thể hiện tình cảm dân - quân gắn bó, thân thiết. Qua đó, ta cũng thấy được những mất mát, đau thương mà nhân dân phải chịu đựng trong những năm tháng chiến đấu gian khổ. Không chỉ tái hiện cuộc sống con người Việt Nam thời chiến, tác giả còn mang tới bức tranh về tình quân - dân thắm thiết, keo sơn. Và dù cho có được lãng mạn hóa đến mức nào thì ta vẫn không thể xóa đi những thiệt hại mà chiến tranh đem đến. Nó vẫn sẽ là nỗi đau âm ỉ sâu trong lòng mỗi người để nhắc ta về một thời huy hoàng của lịch sử. Với cách lựa chọn ngôi kể, tình huống truyện cùng việc xây dựng các nhân vật giản dị, gần gũi, "Giang" đã trở thành một điểm sáng trong muôn vàn tác phẩm cùng thể loại. Chiến tranh lúc nào cũng tàn khốc, vô tình. Nhưng cũng nhờ đó mà nhân loại mới thấy trân trọng biết bao nền hòa bình, độc lập, thống nhất. Xã hội và con người ngày một phát triển. Vậy nên, là một công dân, ta cần chăm chỉ, nỗ lực phát triển và hoàn thiện bản thân, đóng góp sức lực vào công cuộc xây dựng, kiến thiết nước nhà. Chỉ khi có đầy đủ về tri thức và đạo đức thì ta mới có thể đưa Việt Nam "sánh vai với các cường quốc năm châu" như lời mà Bác Hồ từng dạy. Bài siêu ngắn Mẫu 3 “Giang” là một tác phẩm văn học ý nghĩa, mang nhiều thông điệp sâu sắc về cuộc sống, chiến tranh và tình yêu của nhà văn Bảo Ninh. Ngay từ đầu tác phẩm, tác giả đem đến hình ảnh về người chiến sĩ mười bảy tuổi tràn đầy năng lượng với thành tích "đạt điểm cao nhất đại đội" trong buổi kiểm tra xạ kích. Nhờ đó mà anh được thưởng hai ngày phép, dẫn đến cuộc gặp gỡ tình cờ giữa anh với cô gái tên Phạm Nhật Giang. Khi thấy chân tay người lính trẻ lấm lem bùn đất, cô gái đã ân cần, chu đáo tự mình cọ rửa hộ con người xa lạ kia. Sự tinh tế ấy khiến cho anh lính "sững lặng" và "bất động". Không chỉ vậy, Giang còn nhiệt tình mời anh về nhà uống nước, thể hiện sự hồn nhiên, mến khách đáng quý. Thái độ của bố Giang với nhân vật "tôi" cũng mang đến cho người đọc cảm giác gần gũi, ấm áp. Ban đầu, ông tỏa ra sự nghiêm nghị của một trung tá quân đội. Tuy nhiên khi hỏi chuyện, ông đã dịu nét mặt, động viên anh lính và thậm chí còn cho phép Giang lấy xe đạp đèo anh về đơn vị cho kịp giờ. Đến lần gặp gỡ thứ hai trên chiến trường, thái độ của ông niềm nở hẳn. Ông vui vẻ kể về đứa con gái đang đợi ở nhà, còn hẹn "bữa sau" sẽ đưa cho nhân vật "tôi" tấm ảnh Giang gửi. Có thể nói, những đặc sắc về nội dung và nghệ thuật đã làm nên thành công và sức sống mãnh liệt cho tác phẩm. Bài tham khảo Mẫu 1 Mỗi người trong cuộc đời đều có những khoảnh khắc đẹp nhất, những ký ức đong đầy cảm xúc và ý nghĩa. Những khoảnh khắc đó có thể chỉ kéo dài vài giây, nhưng lại đủ để in sâu vào tâm hồn và tạo nên một cuộc đời đầy ý nghĩa. Cuộc sống là một chuyến hành trình với nhiều thăng trầm, và chúng ta không thể biết trước được những sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai. Nhưng quan trọng là chúng ta không bao giờ quên những ký ức đẹp và ý nghĩa trong quá khứ. Tác phẩm "Giang" của nhà văn Bảo Ninh là một tác phẩm văn học đầy cảm xúc và ý nghĩa về cuộc sống, tình yêu và chiến tranh. Tác giả đã trải lòng qua ngôi kể thứ nhất để kể về một mối tình đẹp trong quá khứ của chính mình. Câu chuyện bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ tình cờ của đôi bạn trẻ, và dù chỉ kéo dài trong phút chốc, nhưng lại đủ để tạo nên một ký ức đẹp và ý nghĩa trong lòng tác giả. Nhân vật chính trong câu chuyện là Phạm Nhật Giang, một cô gái nhỏ nhắn với cử chỉ nhẹ nhàng và ân cần. Tác giả đã dành cả cuộc đời của mình để vấn vương về cô gái đó, và vẫn luôn nhớ nhung, đắm say cả đời. Tác phẩm "Giang" là một phần kí ức tươi đẹp và thuần khiết, và đó cũng là một phần của cuộc đời của tác giả. Tác giả cũng lên án những tội ác mà chiến tranh mang đến, những hệ lụy mà không thể sửa chữa hay bù đắp được. Những cuộc chiến tranh phi nghĩa đã lấy đi những thứ quý giá nhất trên cuộc đời, những thứ mà không thể dùng tiền để mua lại được. Nhưng dù đã trải qua những khó khăn và đau đớn, nhân vật chính trong tác phẩm "Giang" vẫn luôn hy vọng và lạc quan về tương lai. Tác phẩm "Giang" của Bảo Ninh là một tác phẩm văn học đầy cảm xúc và ý nghĩa. Nó không chỉ là một câu chuyện tình cảm đơn thuần mà còn là một tác phẩm về cuộc sống, sự hy vọng và tình yêu. Bằng cách sử dụng ngôi kể thứ nhất, tác giả đã giúp người đọc cảm nhận được tâm trạng của nhân vật chính trong câu chuyện, đồng thời cũng nhắc nhở chúng ta về những giá trị quý báu mà cuộc sống đem lại. Tuy nhiên, "Giang" cũng mang trong mình những đau đớn và nỗi buồn về cuộc chiến tranh. Bảo Ninh đã không ngần ngại kể lại những thảm họa, sự đau khổ và tàn ác của chiến tranh. Những mất mát và hệ lụy về sau do chiến tranh gây ra cũng được tác giả đề cập đến một cách chân thật và đầy xúc động. Cuối cùng, "Giang" cũng là một lời nhắn nhủ cho chúng ta về tình yêu và hy vọng. Dù cuộc sống có khó khăn và đau đớn thế nào, ta vẫn cần phải giữ lấy hy vọng và tin rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Tình yêu không phải chỉ là những giây phút ngọt ngào và hạnh phúc mà còn là sự kiên trì, hy sinh và đau khổ. Bài tham khảo Mẫu 2 Truyện ngắn Giang của Bảo Ninh là một truyện ngắn viết về đề tài chiến tranh. Chủ đề của truyện ngắn cũng như hình thức nghệ thuật trong Giang rất nhẹ nhàng, nhưng khắc khoải, khiến cho con người ta phải suy nghĩ mãi. Đó có lẽ là sự thành công trong truyện ngắn này của nhà văn Bảo Ninh. Chủ đề của Giang là sự gặp gỡ và nỗi nhớ của những con người trong chiến tranh. Không giống với hiện thực chiến tranh ở các tác phẩm văn học cách mạng vốn là sự chiến đấu hay anh dũng, hiện thực chiến tranh trong Giang của Bảo Ninh là một hiện thực khác. Đó là một hiện thực với cuộc gặp gỡ thoáng chốc mà nỗi nhớ đến cả đời người, day dứt. Chiến tranh đã chia cắt con người ta, đã chia cắt sự lãng mạn lứa đôi, không cho con người ta ngày gặp lại. Hiện thực ấy cũng rất tàn khốc chẳng kém gì máu và đạn bom nơi chiến trường. Với một chủ đề như vậy, Giang đã thành công để bạn đọc đón nhận. Sự thành công của truyện ngắn này không chỉ nằm ở đề tài hay chủ đề mà còn nằm ở hình thức nghệ thuật. Với điểm nhìn của người kể chuyện xưng “tôi” – trực tiếp tham gia vào câu chuyện, truyện ngắn trở nên gần gũi hơn khi là lời chia sẻ của người trong cuộc. Người kể chuyện ở đây dẫu “hạn tri” nhưng lại đúng là bản chất của con người trong cuộc sống hiện thực – không bao giờ biết được tất cả. Như vậy, có thể thấy chủ đề và hình thức nghệ thuật trong Giang đã làm nên sự thành công cho truyện ngắn này. Truyện ngắn Giang của Bảo Ninh đã giúp người đọc hiểu thêm về cuộc đời, số phận của con người trong chiến tranh. Từ đó, càng cảm thấy tự hào và biết ơn những người đã ngã xuống vì độc lập dân tộc cho Tổ quốc. Bài tham khảo Mẫu 3 Bảo Ninh là cây viết xuất hiện trên văn đàn một cách nhẹ nhàng, không ồn ào, dữ dội nhưng ngày càng chinh phục được trái tim của độc giả. Ông từng chia sẻ mình “biết nhiều câu chuyện đương thời ở Việt Nam, nhưng không viết”, nhà văn chỉ tập trung viết về quá khứ chiến trường và cái quá khứ xa hơn của nó ở Hà Nội mà ông vẫn gọi là “thành phố quê hương thứ hai của tôi”. Bằng những trải nghiệm, vốn kí ức giàu có và quý giá về chiến tranh, Bảo Ninh đã cho ra đời những tác phẩm có giá trị nhân văn sâu sắc. Một trong số những truyện ngắn thành công về cả nội dung và nghệ thuật của tác giả là Giang - câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ “thoảng nhanh nhưng không tắt lịm” của những con người trong chiến tranh. Truyện ngắn là tác phẩm tự sự cỡ nhỏ, nội dung “bao trùm hầu hết các phương diện của đời sống: đời tư, thế sự hay sử thi, nhưng cái độc đáo của nó là ngắn. Truyện ngắn được viết ra để tiếp thu liền một mạch, đọc một hơi không nghỉ” (Từ điển thuật ngữ văn học). Cũng như các thể loại tự sự khác, những nét độc đáo của truyện ngắn có thể khai thác là: tình huống truyện, nghệ thuật miêu tả nhân vật, ngôi kể, điểm nhìn,… Đó cũng chính là những đặc sắc trong các sáng tác truyện ngắn của Bảo Ninh, được thể hiện khá đầy đủ trong truyện ngắn “Giang”. Truyện ngắn “Giang” viết về đề tài chiến tranh - không nằm ngoài đối tượng mà Bảo Ninh luôn hướng tới, song ông tự ý thức sâu sắc trong việc thay đổi cách viết bởi trước ông đã có rất nhiều tên tuổi nổi bật, thành danh như Nguyễn Minh Châu, Lê Minh Khuê,… Tác phẩm viết về thời kì chiến tranh với hoài niệm, suy ngẫm của một người trong cuộc bước ra khỏi cuộc chiến, nhìn từ một góc độ khác: góc độ cá nhân, thân phận con người. Là một người lính, cũng là một thanh niên xung phong, Bảo Ninh đã giữ lại cho mình những kí ức đẹp đẽ trong những năm tháng máu lửa, và trong chuỗi kí ức đó có hình bóng của một cô gái, một “bóng hồng” để thương để nhớ trong tâm trí ông: Giang, Phạm Nhật Giang. “Giang” là câu chuyện về cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng rất mực tình cảm, duyên dáng giữa cô gái Hà Nội Nhật Giang và anh bộ đội “Hùng” - cái tên Hùng được “phịa vội ra” mà cho đến mãi mãi về sau, anh cũng không có cơ hội để “cải chính”. Năm ấy, khi “tôi” - chàng lính trẻ vừa tròn mười bảy vừa được kết nạp vào một tiểu đoàn tân binh đóng quân ở Bãi Nai, vì đạt điểm cao nhất đội môn thiện xạ mà được chỉ huy cho phép hai ngày nghỉ. Song, “tôi” trở về nhà nhưng cũng nóng lòng trở lại tiểu đoàn, mười hai giờ trưa đã tức tốc chạy ra bến xe Kim Mã để bắt xe cho kịp. Sự vội vã, nôn nao ấy đã đem lại cho anh cuộc gặp gỡ định mệnh, gây biết bao thổn thức, nhớ thương. Những ngày giáp Tết, khi trời mưa rất mỏng cũng chưa tối hẳn, khi Giang đang đi gánh nước và “tôi” cũng đến giếng để “rửa ráy qua loa tí chút và xâu lại dép”. Giang giúp anh múc nước: “không xối cho tôi tự gột mà cúi mình xuống một tay nghiêng gầu nước dội nhè nhẹ, một tay cô cọ bùn đất ở ngón chân, bàn chân và bắp chân tôi”, lại “cọ kĩ cho tôi đôi dép đúc”. Hành động ân cần, chu đáo và tinh tế ấy đã khiến “tôi” sững sờ đến bất động, chàng trai mới lớn đã thực sự biết rung động. Giang mới “tôi” đến nhà, dọn cơm mời anh dùng bữa, bữa cơm trong “túp lều nhỏ, mái gianh vách đất” chỉ có “chiếc giường đơn, ngọn đèn hoa kì trên chõng tre, chiếc xe đạp Phượng Hoàng” - đơn sơ nhưng cũng ấm áp tình người. Bố của Giang - cũng là trung tá quân đội, xuất hiện với sắc mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm hỏi chuyện, sau nét mặt dịu hơn, lại mỉm cười, động viên “tôi” và cho phép Giang lấy xe đạp đưa “tôi” về đơn vị. Cuộc gặp gỡ giữa “tôi” và bố Giang cũng diễn ra chóng vánh, nhưng cũng đủ để độc giả hình dung về người bố mẫu mực, đàng hoàng nhưng cũng rất đỗi tình cảm. Trong hoàn cảnh chiến tranh, cách xử sự của Giang và bố là hoàn toàn phù hợp. Như vậy, đằng sau cuộc gặp gỡ vội vã ấy là câu chuyện đầy ắp tình người, niềm tin tưởng tuyệt đối và tình thương yêu sâu sắc của đồng bào trong những ngày kháng chiến trường kì gian khổ nhưng huy hoàng của dân tộc. Tác phẩm cũng phần nào thể hiện được những nỗi đau, những mất mát mà chiến tranh đã gây nên với con người. Tối ấy, “tôi” đèo Giang về Bãi Nai, anh chìm vào lời nói của Giang mà quên bẵng đi phải kiếm câu chuyện gì đó về mình để nói. Khi Giang đề nghị Tết vào đơn vị chơi với mình, anh chỉ biết thở một hơi thật dài rồi trầm ngâm suốt đoạn đường. Lúc chia tay, “tôi” nhìn bóng dáng Giang mờ dần trong màn đêm tĩnh lặng, hai người tạm biệt nhau mà những gì về Giang anh biết chỉ có tên phố Khâm Thiên, ngõ Chợ. Hai ngày sau, tiểu đoàn của “tôi” nhổ neo rời Bãi Nai hành quân lên Thường Tín, bất ngờ anh gặp lại bố của Giang, ông chính là tham mưu trưởng của chiến dịch lần này. Gặp lại người bạn của con, ông vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ. Ông còn bảo Giang muốn tặng anh một bức ảnh nhưng quên mang theo, để lần sau ông đem đến. Nhưng, chiến tranh khốc liệt, chẳng có một “lần sau” nào nữa, ông đã hi sinh trong trận chiến năm ấy. Nỗi đau mất cha, chỗ dựa duy nhất, vững chãi của cô gái mới lớn, có lẽ chẳng ngôn từ nào có thể diễn tả. Cũng sau lần đó, “tôi” không còn gặp lại Giang nữa - cuộc gặp gỡ lần đầu cũng là lần cuối. “Chiến tranh, đời lính, tuổi trẻ, mọi sự là như thế, chỉ thế thôi, thoảng nhanh. Thoảng nhanh nhưng không tắt lịm,…” Hai đoạn văn cuối cùng của tác phẩm là suy ngẫm của tác giả về chiến tranh: thời gian sẽ phủ bụi, xóa nhòa đi tất cả nhưng không thể xóa đi kí ức của con người. Những mất mát, éo le, đau khổ, những vết thương không phương hàn gắn của chiến tranh sẽ luôn như ngọn lửa âm ỉ, thường trực trong tâm trí của người lính. Không chỉ thành công trong việc thể hiện nội dung, tư tưởng, tác phẩm cũng để lại ấn tượng cho người đọc về phương diện nghệ thuật. Về tình huống truyện, đó là tình huống nhỏ bé tưởng chừng vô nghĩa nhưng lại để lại ấn tượng, dư vị khó phai nhòa. Về điểm nhìn trần thuật, “Giang” được kể lại theo điểm nhìn của nhân vật tôi - anh tân binh. “Tôi” đã kể lại câu chuyện của cuộc đời mình theo trình tự thời gian một cách đầy đủ, trọn vẹn từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc của một cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng dư vị sâu sắc, khó phai nhòa. Lựa chọn điểm nhìn của nhân vật “tôi”, câu chuyện càng thêm phần trải nghiệm, chân thực, người đọc được cảm nhận sâu sắc hơn về tình người trong cuộc chiến, những cảm xúc rung động lãng mạn nhẹ nhàng, tinh tế và cả những xúc cảm về sự mất mát, về nỗi đau li biệt. Ngôi kể thứ nhất, không phải vị thế người kể “toàn tri” song đó mới chính là bản chất của con người trong cuộc sống hiện thực: không bao giờ biết được tất cả - đó cũng chính là nét đặc sắc trong nghệ thuật viết truyện ngắn của Bảo Ninh. Trong tác phẩm, tác giả cũng đã xây dựng những cuộc đối thoại đặc sắc, thông qua đó thể hiện rõ nét nội tâm, tính cách nhân vật; đồng thời ngôn ngữ xây dựng nhân vật là thứ ngôn ngữ giản dị nhưng sâu sắc giàu chất triết lý. Quả đúng như nhận xét của Mai Quốc Liên khi viết “Đọc truyện ngắn Bảo Ninh”, tác giả cho rằng Bảo Ninh không làm thơ, nhưng văn của ông “ẩn chứa một chất thơ đích thực, một chất thơ được gạn lọc từ những thân phận người và chan hòa vào trong một thiên nhiên buồn”. Sinh thời, Bảo Ninh vẫn luôn quan niệm nghề văn là “một nghề chuyên nghiệp về sự ngẫm nghĩ, nhà văn tự cho mình là kẻ có khả năng, có trách nhiệm, có ham thú đúc kết thế thái nhân tình đặng tìm ra cho mình và bạn đọc của mình những giá trị, ý nghĩa ở hiện tại vừa thay đổi không ngừng theo đời sống con người”. Trong hành trình làm văn chân chính của mình, ông đã luôn cố gắng chỉn chu trong mọi tác phẩm, đem đến cho độc giả là kết quả của sự đúc kết những năm tháng trải nghiệm hiện thực tàn khốc và bút lực, cảm nhận tài hoa, tinh tế mà “Giang” là một trong số đó. Những đặc sắc về nội dung và nghệ thuật đã làm nên thành công và sức sống mãnh liệt cho tác phẩm.
|