Đọc mỗi tác phẩm văn chương, sau mỗi trang sách, ta đọc được cả nỗi niềm băn khoăn trăn trở của tác giả về số phận con người. Dựa vào những hiểu biết về Lão Hạc và Cô bé bán diêm, em hãy làm sáng tỏ nỗi niềm đóMỗi tác phẩm văn chương đều mang trong mình những sứ mệnh khác nhau. Và sau mỗi trang sách ấy, đều có những nỗi niềm băn khoăn trăn trở của tác giả về số phận con người Tổng hợp đề thi học kì 1 lớp 8 tất cả các môn - Cánh diều Toán - Văn - Anh - Khoa học tự nhiên
Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn
Dàn ý I. Mở bài - Dẫn dắt vấn đề: Vai trò, nhiệm vụ của văn chương: Phản ánh cuộc sống thông qua cách nhìn, cách cảm của mỗi nhà văn về cuộc đời, con người. - Nêu vấn đề: trích ý kiến... - Giới hạn phạm vi dẫn chứng: Hai văn bản Lão Hạc (Nam Cao) và Cô bé bán diêm (An-đéc-xen) II. Thân bài 1. Những băn khoăn trăn trở của Nam Cao về số phận những người nông dân qua truyện ngắn Lão Hạc: a. Nhân vật lão Hạc: - Sống lương thiện, trung thực, có nhân cách cao quý nhưng số phận lại nghèo khổ, bất hạnh. + Sống mòn mỏi, cơ cực. + Chết thê thảm, dữ dội, đau đớn. - Những băn khoăn thể hiện qua triết lí về con người của lão Hạc : "Nếu kiếp chó là kiếp khổ....may ra có sướng hơn kiếp người như kiếp tôi chẳng hạn". - Triết lí của ông giáo : Cuộc đời chưa hẳn...theo một nghĩa khác. b. Nhân vật con trai lão Hạc: Điển hình cho số phận không lối thoát của tầng lớp thanh niên nông thôn. 2. Những băn khoăn trăn trở của Nam Cao về số phận của những trí thức nghèo trong xã hội: - Ông giáo là người có nhiều chữ nghĩa, có nhân cách đáng trọng... nhưng phải sống trong cảnh nghèo túng: bán những cuốn sách... 3. Những băn khoăn của An-đéc-xen về số phận của những trẻ em nghèo trong xã hội: - Cô bé bán diêm khổ về vật chất - Cô bé bán diêm khổ về tinh thần, thiếu tình thương, sự quan tâm của gia đình và xã hội 4. Đánh giá chung - Khắc họa những số phận bi kịch...? Giá trị hiện thực sâu sắc - Đồng cảm, chia sẻ, cất lên tiếng nói đòi quyền sống cho con người...? Tinh thần nhân đạo cao cả. III. Kết bài - Khẳng định lại vấn đề. - Cảm nhận về giá trị 2 tác phẩm. Bài mẫu 1 Mỗi tác phẩm văn chương đều mang trong mình những sứ mệnh khác nhau. Và sau mỗi trang sách ấy, đều có những nỗi niềm băn khoăn trăn trở của tác giả về số phận con người. Lão Hạc của Nam Cao và Cô bé bán diêm của An-đéc-xen là những tác phẩm đầy trăn trở như vậy. Nhân vật lão Hạc của Nam Cao đại diện cho số phận của người nông dân với cuộc sống mòn mỏi trong chờ đợi và hy vọng mong manh mà cuộc sống cô đơn gặm nhấm tâm hồn và thể xác già nua của lão Hạc. Lão phải sống cô đơn buồn tủi, trong những ngày xa con, lão chỉ có "cậu Vàng" làm bạn. "Vàng" là kỷ niệm thiêng liêng của đứa con để lại, càng thương nhớ con lão càng quý mến con Vàng. Lão âu yếm trò chuyện với nó như người ông hiền hậu ân cần với đứa cháu ngoan. Yêu thương cậu vàng như vậy nhưng bị dồn vào bước đường cùng, lão đành làm một việc nhẫn tâm là phải bán nó đi. Khi kể lại với ông giáo, lão đau đớn xót xa tột cùng: "Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những nếp nhăn xô lại ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít...”. Lão khổ tâm dằn vặt vì chuyện bán chó. Và cái đói cứ đeo đẳng làm cho lão dù đã phải bòn củ chuối, rau má, sung luộc để kiếm bữa cho qua ngày mà vẫn không xong. Cuối cùng lão phải kết liễu cuộc đời bằng liều bả chó xin được của Binh Tư. Ôi cái chết thật đau đớn và dữ dội, lão "vật vã trên giường, đầu tóc rũ rượi, áo quần xộc xệch, lão tru tréo, bọt mép sùi ra...". Hình ảnh lão Hạc gợi trong ta ký ức buồn đau của thảm cảnh 2 triệu người chết đói năm 1945 trước khi cách mạng tháng Tám nổ ra. Người nông dân trong xã hội cũ gặp nhiều đau khổ bất hạnh là thế nhưng vượt lên trên những đau khổ bất hạnh đó, họ vẫn luôn giữ trọn những phẩm chất cao đẹp của mình mà đọc tác phẩm dù hiện thực có buồn thương nhưng nhân cách và phẩm chất cao quý của họ vẫn ngời sáng trong đêm tối khiến ta thêm tin yêu con người, tin yêu cuộc sống. Qua nhân vật lão Hạc ta lại cảm nhận được tâm hồn và tình yêu tha thiết, niềm tin cháy bỏng và một nhân cách cao thượng đáng nể trọng của người nông dân già nua nghèo hèn phải tìm đến cõi chết. Nếu nói lão Hạc chết vì đói nghèo quả là hoàn toàn chưa hiểu hết ý đồ của nhà văn. Nam Cao đã khơi vào "luồng chưa ai khơi" trong hiện thực lúc bấy giờ là tinh thần trách nhiệm, tình yêu thương nhân ái, đức hy sinh cao cả của người cha trong hoàn cảnh vật lộn với cái đói. Lão Hạc chết là để bảo toàn danh dự và nhân cách, để giữ trọn tình yêu cho con, để thanh thản ra đi sau những gửi gắm về mảnh vườn, tiền cưới vợ cho con, tiền lo ma chay để khi ra về nơi miền cực lạc xa xôi còn có hàng xóm lo cho. Chính sự chất phác lương thiện đã giúp lão có những hành động đầy tự trọng ấy, lão không muốn liên lụy đến ai mà chỉ âm thầm chịu khổ một mình Lão Hạc còn là người rất đôn hậu và cao cả, lão đã khóc hu hu, đã xót xa đến tột cùng khi phải bán con chó, lão ân hận, lão khóc như người có tội, lương tâm lão bị dày vò, cắn dứt chỉ vì không thuỷ chung với một con chó. Lòng nhân ái của lão khiến ta cảm động biết nhường nào. Những đức tính khiến chúng ta phải cảm phục nhất ở lão Hạc đó là lòng yêu thương con bao la, đức hy sinh cao cả. Chính tình yêu con đã giúp lão ngăn con không bán vườn. Lúc khoẻ lão cố cày thuê cuốc mướn, đồng áng từ lúc bình minh đến khi hoàng hôn buông xuống, tất cả chỉ để dành dụm cho con ít tiền. Nhưng sau trận ốm, lão đã chẳng còn gì, thương con nên lão không muốn tiêu phạm vào một đồng tiền nào dành cho con. Lão nhịn ăn, nhịn mặc, một lòng vì con: để rồi lão đã chọn con đường quyên sinh để giữ trọn mảnh vườn cho con. Cái chết dữ dội và kinh hoàng lắm. Lão thương con ngay đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nhưng lòng lão thanh thản đến êm dịu. Đến với em bé bán diêm thì đây là một nhân vật đáng thương, chịu thiệt thòi cả về vật chất lẫn tinh thần. Bà mất, cô bé sống tủi cực với người cha nghiện ngập bắt cô bé đi bán diêm. Trong lần cuối cùng của cuộc đời, cô bé đã có những ước nguyện bình thường với bao người nhưng với em thật xa vời. Có lẽ phải tìm đến cái chết, em mới thoát khỏi những đau khổ của cuộc đời. Cái chết của cô bé cũng vô cùng thương tâm, gây ám ảnh với bạn đọc. Buổi sáng đầu tiên của năm mới, mọi người ai cũng vui vẻ, rạng rỡ nhưng em bé lại một mình chết ở xó tường, em chết vì lạnh, vì lòng người vô cảm không ai quan tâm, giúp đỡ em. Nhưng khi chết trên mặt em đôi má vẫn hồng, đôi môi như đang mỉm cười, vì em đã thoát khỏi cuộc sống bất hạnh, được đến với người bà yêu quý của mình. Thực tế đây là một cái kết mang tính chất bi kịch. Hạnh phúc với mỗi con người là ở thực tại, ở trần thế này nhưng em phải đến thế giới khác mới được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc ấy. Có thể nói, cả cô bé bán diêm và lão Hạc đều chọn cho mình cái chết để kết thúc cuộc đời đầy rẫy những nỗi đau của họ. Đây chính là những trăn trở, băn khoăn trong lòng các tác giả. Cái chết tưởng tiêu cực nhưng chứa đựng trong đó là những trái tim nhân đạo sâu sắc. Chính cái chết của họ mới giúp họ chấm dứt cuộc sống đau khổ. Chính cái chết ấy mới khiến mọi người thức tỉnh về những phận đời nhỏ bé trong xã hội. Bài mẫu 2 Mỗi trang văn chương đều là những lời tự sự, những tiếng nói nội tâm đầy trăn trở của tác giả về số phận con người trong cuộc sống. Qua hai tác phẩm kinh điển Lão Hạc của Nam Cao và Cô bé bán diêm của Hans Christian Andersen, chúng ta cảm nhận rõ nét nỗi đau đáu của các tác giả trước hiện thực cuộc đời đầy bất công và khắc nghiệt. Nam Cao, bằng bút pháp hiện thực pha trữ tình, đã khắc họa hình ảnh Lão Hạc – một nông dân nghèo sống trong xã hội thực dân phong kiến. Cuộc đời ông là chuỗi ngày dài của sự túng quẫn, đau khổ, và những lựa chọn đầy xót xa. Lão Hạc mất đi người vợ, con trai xa nhà vì nghèo đói, để rồi cuối cùng, ông tự chọn cái chết đầy bi kịch để giữ lại mảnh vườn cho con. Nỗi đau của Lão Hạc là tiếng kêu cứu thầm lặng trước xã hội bất công, nơi con người bị đẩy đến bờ vực của sự tuyệt vọng. Nam Cao đã bộc lộ niềm thương cảm sâu sắc và trăn trở về giá trị con người trong một xã hội thiếu tình thương và công bằng. Hans Christian Andersen, qua Cô bé bán diêm, kể về một cô bé nghèo khổ phải lang thang bán diêm trong đêm đông lạnh giá. Những que diêm được thắp lên để sưởi ấm, nhưng cũng là biểu tượng cho sự nhỏ bé, mong manh của những ước mơ trong hoàn cảnh tàn nhẫn. Hình ảnh cô bé qua đời trong giấc mơ đoàn tụ với bà ngoại là lời tố cáo đầy xót xa trước xã hội vô tâm, để lại nỗi day dứt khôn nguôi trong lòng độc giả. Andersen đã bộc lộ niềm trăn trở về sự bất bình đẳng và khổ đau của những mảnh đời yếu thế. Cả Nam Cao và Andersen đều có chung một mối bận tâm: số phận con người trong xã hội. Những nhân vật trong tác phẩm của họ không chỉ là những cá thể cụ thể, mà còn là đại diện cho tầng lớp người nghèo khổ, yếu thế, chịu nhiều bất công và đau đớn. Qua đó, các tác giả gửi gắm thông điệp về lòng nhân ái, kêu gọi một xã hội công bằng và nhân văn hơn. Từ những tác phẩm này, chúng ta không chỉ nhận ra giá trị của lòng trắc ẩn mà còn ý thức được trách nhiệm xây dựng một xã hội công bằng, không để bất cứ ai phải chịu những bi kịch như Lão Hạc hay cô bé bán diêm. Như vậy, qua Lão Hạc và Cô bé bán diêm, nỗi niềm băn khoăn trăn trở của các tác giả không chỉ phản ánh hiện thực khắc nghiệt mà còn hướng đến những giá trị nhân văn sâu sắc, đánh thức trong mỗi chúng ta sự đồng cảm và khát khao thay đổi thế giới. Bài mẫu 3 Trong mỗi tác phẩm văn chương, các tác giả luôn gửi gắm những trăn trở sâu sắc về số phận con người qua những hình ảnh và câu chuyện đầy ấn tượng. Lão Hạc của Nam Cao và Cô bé bán diêm của Hans Christian Andersen đều là những tác phẩm thể hiện rõ nét những nỗi đau, bất hạnh của những con người nghèo khổ, cô đơn trong cuộc sống. Qua đó, các tác giả đã đặt ra những câu hỏi về xã hội và con người, về công bằng và tình thương. Lão Hạc, nhân vật trong tác phẩm cùng tên của Nam Cao, là hình ảnh điển hình của một người nông dân nghèo khổ trong xã hội phong kiến. Cuộc đời của ông là chuỗi ngày dài đối mặt với nghèo đói và cô đơn. Nỗi đau của Lão Hạc không chỉ xuất phát từ sự mất mát người thân mà còn từ sự tuyệt vọng trước xã hội mà ông không thể thay đổi. Quyết định tự kết liễu cuộc đời chỉ để giữ lại mảnh vườn cho con trai là hành động vừa bi thảm vừa cao thượng, thể hiện sự hy sinh vô bờ bến của người cha. Từ đó, Nam Cao đặt ra câu hỏi về giá trị con người trong xã hội, khi mà lòng thương người, sự hy sinh của Lão Hạc lại không được đền đáp. Hans Christian Andersen trong Cô bé bán diêm cũng miêu tả cuộc đời một cô bé nghèo phải bán diêm trong đêm lạnh giá. Mặc dù phải chịu đựng sự tủi nhục, cô bé vẫn giữ trong mình những ước mơ và hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp. Tuy nhiên, kết thúc của câu chuyện là một bi kịch: cô bé chết trong cô đơn giữa đêm đông lạnh lẽo, trong khi giấc mơ đoàn tụ với bà ngoại là niềm an ủi cuối cùng. Nỗi đau của cô bé là lời tố cáo sự vô cảm của xã hội đối với những số phận bất hạnh, và qua đó, Andersen mong muốn thức tỉnh lòng nhân ái của con người. Cả Lão Hạc và Cô bé bán diêm đều phản ánh sự bất công trong xã hội đối với những người nghèo khổ, yếu thế. Trong khi Lão Hạc là hình ảnh của người cha yêu thương con, chịu đựng khổ cực để bảo vệ con mình, cô bé bán diêm là hình ảnh của một đứa trẻ không có nơi nương tựa, bị bỏ rơi trong một xã hội không đủ tình yêu thương. Qua những tác phẩm này, Nam Cao và Andersen đều gửi gắm thông điệp về giá trị của lòng nhân ái và sự công bằng trong xã hội. Lần theo những trang sách của Lão Hạc và Cô bé bán diêm, người đọc không chỉ nhận thấy sự khắc nghiệt của cuộc sống mà còn cảm nhận được niềm trăn trở sâu sắc của các tác giả về số phận con người trong một xã hội đầy bất công. Lão Hạc trong tác phẩm của Nam Cao không chỉ là một nhân vật, mà còn là hình mẫu tiêu biểu cho tầng lớp người nghèo trong xã hội phong kiến. Cuộc sống của ông là chuỗi ngày lầm lũi, chịu đựng nỗi đau khi con trai bỏ đi, vợ qua đời, và bản thân thì nghèo đói. Cái chết của Lão Hạc không chỉ là sự kết thúc bi thảm của một con người, mà còn là một hành động hy sinh cao cả. Nam Cao đã khắc họa chân dung Lão Hạc như một hình mẫu của người cha, người nông dân chịu đựng khổ cực, nhưng đồng thời cũng là một lời tố cáo xã hội thiếu tình thương. Câu chuyện của cô bé bán diêm lại là một bi kịch khác về số phận con người. Một cô bé nghèo, không nơi nương tựa, phải ra ngoài bán diêm trong đêm lạnh. Sự tủi nhục và đau khổ của cô bé không chỉ đến từ những người xung quanh mà còn đến từ chính xã hội vô cảm. Andersen đã khắc họa hình ảnh cô bé không chỉ trong nỗi đau thể xác mà còn trong niềm hy vọng được đoàn tụ với bà ngoại trong cái chết. Tác phẩm phản ánh sự bất công trong xã hội và một lời kêu gọi mạnh mẽ về lòng nhân ái. Cả hai tác phẩm đều phản ánh hiện thực đau đớn của những con người nghèo khổ, yếu thế trong xã hội. Những nhân vật trong Lão Hạc và Cô bé bán diêm đều phải đối mặt với cuộc sống tàn nhẫn, nhưng họ lại mang trong mình những đức tính cao đẹp, thể hiện lòng yêu thương, hy sinh và mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Từ đó, Nam Cao và Andersen gửi gắm thông điệp về tình thương, về một xã hội công bằng và đầy tình yêu thương hơn đối với những mảnh đời bất hạnh. Đọc Lão Hạc và Cô bé bán diêm, người đọc không chỉ cảm nhận được những nỗi đau của số phận mà còn hiểu được những trăn trở của các tác giả về sự thiếu thốn tình thương và lòng nhân ái trong xã hội. Lão Hạc, nhân vật trong tác phẩm của Nam Cao, là một hình mẫu của người cha nghèo trong xã hội cũ. Mặc dù sống trong cảnh nghèo đói, Lão Hạc luôn lo lắng cho tương lai con mình. Quyết định của ông trong việc hy sinh cuộc sống của mình chỉ để bảo vệ một mảnh vườn cho con là một hành động vừa bi thương vừa cao thượng. Từ hình ảnh này, Nam Cao không chỉ khắc họa lòng yêu thương, sự hy sinh của một người cha mà còn chỉ trích một xã hội thiếu công bằng, khiến con người phải đối diện với những lựa chọn đau đớn. Trong Cô bé bán diêm, Andersen đã vẽ lên một bức tranh bi kịch về số phận của một đứa trẻ nghèo không nơi nương tựa. Những hình ảnh cô bé bán diêm, trong cái lạnh của đêm đông, cầm những que diêm không chỉ là biểu tượng cho sự nghèo khổ mà còn cho sự bất công mà xã hội dành cho những đứa trẻ yếu thế. Cái chết của cô bé trong giấc mơ đoàn tụ với bà ngoại là hình ảnh đầy đau đớn, đồng thời là lời kêu gọi về một xã hội đầy lòng nhân ái, nơi mà không có ai phải chết trong cô đơn và khổ sở. Cả Nam Cao và Andersen đều bày tỏ nỗi băn khoăn, trăn trở về số phận con người trong xã hội. Những nhân vật của họ đều là những con người nhỏ bé, yếu đuối, nhưng lại có trong mình tình thương và khát khao sống, khát khao được yêu thương. Chính từ những hình ảnh này, các tác giả gửi đến chúng ta một thông điệp mạnh mẽ về lòng nhân ái và sự thay đổi cần thiết trong xã hội để không có ai phải chịu đựng đau khổ một cách vô nghĩa. Qua các tác phẩm này, chúng ta nhận ra rằng mỗi con người, dù ở hoàn cảnh nào, đều xứng đáng được sống trong tình thương, sự đồng cảm và công bằng.
|