Văn bản Tú Uyên gặp Giáng KiềuMưa hoa khép cánh song hồ Sớm khuya với bức họa đồ làm đôi tạo Mâm chung một, đũa thêm hai Thơ trao dưới nguyệt, rượu mời trước hoa Tú Uyên gặp Giáng Kiều (trích Bích Câu kì ngộ) Vũ Quốc Trân Mưa hoa khép cánh song hồ Sớm khuya với bức họa đồ làm đôi tạo Mâm chung một, đũa thêm hai Thơ trao dưới nguyệt, rượu mời trước hoa Tưởng gần thôi lại nghĩ xa Có khi hình ảnh cũng là phát phủ Em trời vừa tiết trăng thu Ngàn suong rắc bạc, lá khô rụng vàng Chiều thu như gọi tấm thưong Lòng người trông xuống sông Tương mơ hình Kề bên năn nỉ bày tình Nỗi nhà thuở trước, nỗi mình ngày xưa Từ phen giáp mặt đến giờ Những là ngày tưởng đêm mơ đã chồn Ấy ai điểm phấn tô son Để ai ruột héo, gan mòn vì ai? Buồng đào nửa bước chẳng rời Nghìn vàng đổi được trận cười ấy chăng? Rày xin bẻ khoá cung trăng Vén mây mở mặt chị Hằng, chút nào! Chọt trông mấp máy miệng đào Mặt hoa hớn hở dường chào chúa Đông Cho hay tình cũng là chung Khách tiên chưa dễ qua vòng ái ân! Một khi ra việc trường văn Trở về đã thấy bát trận sẵn sàng So xem phong vị khác thường Mùi hoa sực nức, mùi hương ngạt ngào Bếp trời sẵn đó hay sao? Của đâu thấy lạ, lòng nào chẳng nghi! Sáng mai cứ buổi ra đi Liệu chừng thoắt trở lại về thử coi Bỗng đâu thấy sự lạ đời Trong tranh sao có bóng người vào ra? Nhân nhân mày liễu mặt hoa Này người khi trước đâu mà đến đây? Nàng đương trang điểm nào hay Cửa ngoài sẽ hé cánh mây bước vào Vội vàng đánh tiếng ra chào Bên mừng bên lệ, xiết bao là tình Rằng: “Bấy lâu một chữ tình Gặp đây xin tỏ tính danh cho tường?” Nàng rằng: “Bồ liễu phận thường Vì mang má phấn nên vương tơ điều Vốn xưa thiếp khách thanh tiêu Tiên Thù là hiệu, Giáng Kiều là tên Ba sinh đã nặng vì duyên Đem thân liễu yếu kết nguyền đào thơ Nhân duyên đã định từ xưa Tơ trăng xe đến bây giờ mới thân Cũng là nhờ đức tiên quân Đoá hoa biết mặt chúa xuân từ rày” Sinh rằng: “Trong bấy lâu nay Nhắp sầu gối muộn có ngày nào nguôi Đã rằng: tác hợp duyên trời Làm chỉ cho bận lòng người lắm nao” Nàng rằng: “Xin quyết gieo cầu Tấm son thề với trên đầu xanh xanh Dám đâu học thói yến oanh Mặn tình trăng gió, nhạt tình lửa hương Gieo thoi trước đã dở dang Sao nên nát đá phai vàng như chơi Mái Tây còn để tiếng đời Treo gương kim cổ cho người soi chung Lạ gì hoa với gió đông Tiếc hương vả cũng nể lòng chim xanh Một mai mưa gió bất tình Vóc tàn nên để yến oanh hững hờ Nghĩ trong thân phận yếu thơ Làm chi để tiếng sờ sờ lại sau!” Nói thôi rút chiếc trâm đầu Biến hình liền thấy đôi hầu theo ra Tưng bừng sắm sửa tiệc hoa Bình trầm đưa khói, chén hà đậm hương Giọng tình sánh với quỳnh tương Giả say sinh mới toan đường lần khân Thưa rằng: “Túc trái tiền nhân Không dưng dễ xuống cõi trần làm chi Song còn mấy bạn tương tri Bấy lâu chưa có chút gì là đâu Trước xin từ biệt cùng nhau Chữ duyên này trở về sau còn dài” Nghe lời nói cũng êm tại Chiều lòng chi nỡ ép nài mưa mây Trước sân mừng cuộc tỉnh say Tiếng vui đãi nguyệt, tiệc bày đối hoa Bóng mây bỗng kéo quanh nhà Thảo am thoắt đã đổi ra lâu đài Tường quang sáng một góc trời Nhởn nhơ áo, mũ, xiêm, hài, biết bao! Người yểu điệu, khách thanh tạo Mỗi người một vẻ, ai nào kém ai Lả loi bên nói bên cười Bên mừng cố hữu, bên mời tân lang Đong đưa khoe thắm đua vàng Vũ y thấp thoáng, Nghê thường thiết tha. (Trích Bích Câu kì ngộ, Thi Nham Đinh Gia Thuyết đính chính và chú thích, Cổ văn Việt Nam, 1952, tr. 36 – 42) |