Em hãy kể lại câu chuyện một việc làm tốt đẹp thể hiện nếp sống văn minh ở nơi công cộng, có thể đối chiếu với việc làm sai trái ở nơi đó, lúc đóEm hãy kể lại câu chuyện một việc làm tốt đẹp thể hiện nếp sống văn minh ở nơi công cộng, có thể đối chiếu với việc làm sai trái ở nơi đó, lúc đó Buổi sáng hôm ấy, sau vài ngày hửng nắng, tôi kéo Dũng ra sân vận động đá bóng nhưng Dũng cứ nằng nặc bảo tôi ra đường. Chiều nó, tôi phải theo. Tôi với Dũng mới đá được hai hiệp thì bác An đi qua. Bác cố khuyên chúng tôi không nên đá bóng trên đường nhưng chúng tôi không bỏ vào tai. Độ năm phút sau, một cụ già trạc sáu mươi tuổi đi tới, cụ ôn tồn bảo chúng tôi: “ Các cháu ơi! Các cháu không nên đá bóng trên đường, nếu các cháu không nghe lời già, ắt bị tai nạn dễ như chơi “. Thằng Dũng bạn tôi cau mày, tỏ vẻ phớt lờ. - Già bảo các cháu không nghe à! – Ông già tiến lại gần Dũng. - Ông đi đi, can gì đến ông. – Thằng Dũng cau mày sừng cồ. Tôi nể cụ già quá, liền chạy lại cầm tay cụ: “ Già ơi, già thông cảm cho chúng cháu! Thằng Dũng bạn cháu nó ương lắm! “… Vừa nói tôi vừa đưa cụ sang bên kia đường vì sợ thằng Dũng nó thêm câu gì vô lễ với cụ. Tôi quay lại phía Dũng, mặt vẫn câng câng. Tôi dịu giọng với nó: - Dũng à, không nên ăn nói quá lời như vậy với cụ già. Già nói đúng đấy, ta vào sân đi! Tôi cố ý nói ngọt ngào với nó vì nó hơn tôi vài tuổi và cũng vì sợ nó cho tôi “ ăn đòn “ thì nguy. Thế mà nó vẫn tỉnh bơ, còn dằn giọng: - Mày bênh ông già hả. Mày không đá, tao đá. – Nói đoạn nó “ rê “ bóng một mình theo kiểu Ma-ra-đô-na, đang chạy lại dừng, lại chạy ngoắt ngéo giữa đường. Bỗng một chiếc xe hơi màu xanh lao tới. Trong lúc đó Dũng mãi mê chạy theo quả bóng. Người lái xe rít phanh nhưng không kịp nữa rồi. Người lái xe vội lái chệnh lòng đường để tránh tai nạn và không may đâm vào gốc cây. Tôi choáng váng chạy đến vì nghĩ thế nào dũng cũng gặp tai nạn. Nhưng may quá, chỉ thấy nó đứng như trời trồng, mặt cắt không còn giọt máu, còn người lái xe như mê lịm đi, kính vỡ nát đâm vào thân thể. Người lái xe bị thương nặng. Tôi và Dũng chạy tới bệnh viện nhờ các bác sĩ dìu hộ người lái xe vào. Người lái xe được nhanh chóng cứu chữa kịp thời. Tôi và Dũng ra về, đi bên nhau, chúng tôi không nói với nhau một lời như hai người xa lạ. Trưa đó, ăn cơm xong Dũng đến nhà tôi, theo tín hiệu bí mật tôi vội sửa sang quần áo chỉnh tề, đội mũ rồi đi. Tới bệnh viện, tôi bảo Dũng ở ngoài giữ xe còn mình vào. Thằng Dũng lúc này bảo đâu đứng đấy, nói gì gật đó, nó thật giống như anh say rượu quá chừng! Tôi vào phòng chú lái xe. Trong phòng im lặng quá làm tôi phát sợ. Tôi nhìn rõ khuôn mặt phúc hậu của chú. Chú lái xe mê đi, tất cả đều lặng lẽ chỉ nghe tiếng phập phồng của máy gây mê đang làm việc. Tôi buồn bã ngồi bên chú… khoảng 4 giờ chiều thì chú lái xe đã tỉnh hẳn. Chú ngồi dậy bên hai chúng tôi. Tôi nói: “ Chú ơi! Chú còn mệt! Hãy nằm cho khỏe đã!”. Theo ý của tôi, chú lái xe nằm xuống. Tôi nháy Dũng ra thềm nói: “ Dũng ạ! Ta có tội rất lớn đấy. Giá lúc đó mình nghe lời bác An và cụ già đừng đá bóng dưới lòng đường thì sẽ không dẫn đến hậu quả này đâu dũng ạ!” Dũng cúi đầu nghe tôi nói rồi tiếp: “ Hùng ạ! Nếu tao nghe mày thì đâu đến nông nỗi thế này. Thôi ngoắc tay ăn thề nhé!” Nó đưa ngón tay ra tìm ngón tay tôi. Vừa lúc đó nghe tiếng chú lái xe gọi. Hai đứa chạy vào thấy máu thấm đỏ một bên băng trên trán, tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn trào. Dũng lúng búng trong miệng: “ Thưa chú, việc làm của chúng cháu đã sai, mong chú tha thứ!”. Chú lái xe từ từ mở đôi mắt vẻ hiền hậu nhưng mệt mỏi, rồi vẫy chúng tôi lại gần: - Các cháu ạ, chú đã nghe rõ câu chuyện của các cháu rồi đó. Biết nhận lỗi là tốt, sửa được lỗi mới là giỏi. – Nói xong, chú đưa bàn tay thô ráp ra cầm hai bàn tay nhỏ của hai đứa. Thằng Dũng rụt rè rút tay ra. Chắc nó ân hận lắm cho rằng mình chưa xứng đáng được tha thứ nhanh như vậy. Chiều hôm đó, tôi thấy thằng Dũng lẻn đi một mình vào bệnh viện, tay xách một túi táo và bánh qui. Tôi lờ đi như không trông thấy nó. HocTot.Nam.Name.Vn
|