Văn tự sự Tôi thấy mình đã khôn lớnChiều hôm qua, khi mẹ đi làm về, thấy tôi đã lau chùi nhà cửa sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng, mẹ đã có lời khen tôi “Con của mẹ đã khôn lớn, đã biết đỡ đần bố mẹ”. Tôi thật sung sướng và nghĩ: “À, mình đã khôn lớn thật rồi”. Chiều hôm qua, khi mẹ đi làm về, thấy tôi đã lau chùi nhà cửa sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng, mẹ đã có lời khen tôi “Con của mẹ đã khôn lớn, đã biết đỡ đần bố mẹ”. Tôi thật sung sướng và nghĩ: “À, mình đã khôn lớn thật rồi”. Tôi nhớ lại, gần đây, trong những lần soi gương, lắm lúc tôi thấy mình thật lạ. Trong gương có một thiếu nữ môi chúm chím hồng, da mịn màng, mắt long lanh, mái tóc dài đen mượt đang nhìn tôi chăm chú. Tôi tự hỏi: “Mình đó sao? Sao trông mình lạ và lớn quá nhỉ? Đâu rồi con bé đen nhẻm, tinh nghịch như con trai, tóc buộc đuôi gà lúc nào cũng rối tung?” Sở thích của tôi cũng đã thay đổi. Lúc trước, mẹ có mắng như thế nào thì tôi cũng tìm cách lẻn đi bắn bi, đá bóng với lũ con trai trong xóm. Nhưng dạo gần đây, tôi thấy ngài ngại thế nào ấy. Bây giờ, tôi thích xem mẹ cắm hoa, nấu ăn,…những việc mà trước đây mẹ có bắt tôi theo xem mẹ làm thì tôi cũng ngó lơ. Còn bộ đồng phục mẹ mua cho tôi trước đây, giờ đã chật và ngắn không mặc được nữa. Những lúc đứng gần mẹ, tôi đã thấy mình cao hơn một chút. Vài người quen còn bảo tôi rất giống mẹ thời con gái. Mẹ cũng hay nhắc nhở tôi: “Con gái đã lớn rồi. Ăn nói, đi đứng phải ý tứ, dịu dàng”. Ồ! Vậy là tôi đã lớn rồi ư? Gần đây, tôi cũng có những niềm tự hào nho nhỏ. Đó là mẹ hay nhờ tôi phụ giúp những việc vặt như lau nhà, giặt đồ, dọn cơm,…và bao giờ cũng được mẹ khen: “Con gái của mẹ thật chăm và khéo”. Có đôi lần, mẹ đi vắng cả ngày đã giao tôi trông nhà, dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm. Tôi đã sắp xếp công việc và hoàn thành rất tốt. Mẹ về nhà cửa đã gọn gàng, bố còn khen tôi nấu ăn ngon. Vậy mà tôi nhớ trước đó không lâu, khoảng đầu năm học lớp bảy, tôi là một đứa vụng về và hậu đậu, đụng đến cái gì là hỏng cái đấy. Đến nỗi mẹ tôi đã đặt cho tôi biệt danh là “Tồ”. Vậy mà giờ đây…Tôi đã khôn lớn thật rồi. Còn nhớ trước đây, mẹ luôn phàn nàn về giờ giấc sinh hoạt của tôi. Việc gì tôi cũng đợi mẹ nhắc mới làm; bài vở đợi mẹ nhắc tôi mới học, sáng đợi mẹ gọi tôi mới dậy đi học,…Còn bây giờ, tôi là tấm gương cho em tôi vì mẹ hay bảo với nó: “ Con xem chị kìa, có bao giờ để mẹ phải nhắc nhở không?”. Nghe mẹ nói mà tôi sướng rơn. Tôi bây giờ đã khôn lớn rồi, đã hiểu những nhọc nhằn mà mẹ phải chăm sóc cho gia đình. Tôi đã hiểu rằng phải đỡ đần cho mẹ bớt vất vả bằng cách tự lo được cho mình. Giờ giấc học hành, sinh hoạt tôi sắp xếp theo thời gian biểu và thực hiện rất nghiêm chỉnh. Nhờ biết tự điều chỉnh nên sức học của tôi cũng tiến bộ thấy rõ. Tôi còn làm một việc mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến đã làm cho bố mẹ rất vui là kèm em tôi học. Noi gương chị nên em tôi cũng ngoan hơn. Tôi đã ý thức được: Mình đã khôn lớn, phải có trách nhiệm với bản thân và gia đình. Chúng ta rồi ai cũng khôn lớn, trưởng thành – cả về thể xác lẫn ý thức. Phải khôn lớn để chúng ta có trách nhiệm với bản thân, gia đình và xã hội. Tôi rất hãnh diện và tự hào vì mình đã khôn lớn. Tôi sẽ phấn đấu rèn luyện để trở thành người có ích cho gia đình và xã hội. HocTot.Nam.Name.Vn
|