Thành ngữ nói đến loại người sống vô ơn, ích kỉ, sau khi được người khác giúp đỡ thì lật mặt, làm hại ân nhân của mình.
Giải thích thêm
Ván: tấm gỗ phản và mỏng, có thể dùng để làm cầu.
Thành ngữ dựa theo một câu chuyện cổ. Theo đó, có hai người bạn rất thân với nhau là Lưu Cải và Lễ Châu. Khi sắp thi, Lễ Châu bị ốm nặng, sợ không qua khỏi nên bảo bạn mình bán vườn, nhà của mình để lấy tiền đi thi. Lưu Cải bán vườn, vừa có tiền chữa bệnh cho Lễ Châu, vừa có tiền đi thi. Lưu Cải đỗ quan to, ngày càng hắt hủi, xa lánh Lễ Châu. Lễ Châu không biết bạn đã thay đổi tính nết, vẫn vui mừng đến thăm bạn. Khi gặp được nhau, Lễ Châu theo bạn vào nhà. Khi vào nhà thì phải qua một cái cầu, Lưu Cải lợi dụng lúc trời tối liền rút miếng ván để Lễ Châu ngã xuống mà chết. May mắn, Lễ Châu phát hiện và biết được lòng dạ của bạn, kịp thời rút chân lại.
Đặt câu với thành ngữ:
Sau khi được anh ấy giúp đỡ vượt qua giai đoạn khó khăn, cô ấy lại qua cầu rút ván, cắt đứt mọi liên lạc và phủi tay chối bỏ ân nghĩa.
Dù đã nhiều lần bị phản bội bởi những người qua cầu rút ván, anh ấy vẫn luôn giữ lòng tin vào con người và sẵn sàng giúp đỡ những ai gặp khó khăn.
Thành ngữ có hàm ý chỉ người phụ nữ có sắc đẹp tuyệt vời, không gì có thể sánh bằng. Ngoài ra, thành ngữ này đôi khi cũng dùng để chỉ loài hoa mẫu đơn.