Kể về một kỉ niệm đáng nhớKể về một kỉ niệm đáng nhớ
Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn
Dàn ý 1. Mở bài Bài mẫu Nhà tôi ở ven một con suối nhỏ nước trong veo. Vào những hôm trời nắng đẹp đứng trên bờ suối, tôi có thể nhìn thấu xuống tận dưới đáy, ở đó có những viên sỏi trắng tinh và cả những đàn cá trắng tung tăng bơi lội. Hàng ngày, tôi cùng lũ bạn rủ nhau ra suối, đi men theo mép của con suối bắt ốc, nhặt đá trắng về để chơi đồ hàng. Vui nhất là vào những ngày hè, chúng tôi thường trốn mẹ ra suối tắm. Thực ra, con suối nhỏ nhưng có những đoạn rất sâu có thể ngập đầu người lớn. Và ở trên đó là chiếc cầu của nhà dân bắc qua để lấy lối đi vào nhà. Như thường lệ, buổi trưa ấy, chờ cho mẹ ngủ say, tôi liền chạy sang nhà mấy thằng bạn cùng xóm rủ ra suối. Buổi trưa trời nắng nóng như lửa đốt, được đắm mình trong dòng nước mát thì còn gì bằng. Bởi vậy, nên vừa nghe tiếng huýt sáo báo hiệu quen thuộc của tôi, mấy thằng cũng vội vã lách cửa sau, nhanh chóng ra chỗ hẹn. Cả lũ chúng tôi chạy thật nhanh vì sợ cha mẹ phát hiện ra, bởi nếu bị bại lộ chắc chắn chẳng được đi, có khi đứa nào đứa nấy sẽ no đòn. Dòng nước mắt hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôi có ý kiến hôm nay sẽ không bơi bình thường như mọi khi nữa mà thi nhảy xa, tức là đứng trên cầu nhảy xuống, ai nhảy xa nhất sẽ là người thắng cuộc. Hùng - thằng gan lì nhất thêm sáng kiến: - Tớ nghĩ ra trò mới nữa rồi. - Trò gì vậy? Cả lũ nhao nhao lên tiếng hỏi. - Chơi lặn, đứa nào lặn được lâu nhất tuần sau đi học sẽ không phải đeo cặp. Cả lũ reo hò hưởng ứng nhiệt liệt. Tôi nói: - Bây giờ sẽ thi lần lượt từng đứa một, những đứa còn lại đứng trên bờ theo dõi bấm giờ. Và tôi phân công luôn vì Hùng là người đầu têu nên sẽ là người thử sức đầu tiên, cả bọn vỗ tay hưởng ứng. Quả thật trong nhóm Hùng luôn tỏ ra đàn anh hơn cả, hắn không những học giỏi mà mọi trò chơi hắn cũng chẳng bao giờ chịu thua ai. Hùng chuẩn bị tinh thần xong, tôi hô: - Một. Hai. Ba. Bắt đầu... Ùm... Hùng đã nhảy xuống và mất tăm trong dòng nước. Lũ chúng tôi reo hò tán thưởng và bắt đầu bấm giờ: 1, 2, 3, phút trôi qua sang phút qua vẫn chưa thấy Hùng nổi lên. Chúng tôi trầm trồ khen ngợi sự tài ba của Hùng. Sang đến phút thứ 4, tôi cảm thấy nóng ruột bởi bình thường nhiều lắm thì chỉ đến phút thứ ba là chúng tôi đã chẳng thể nào chịu nổi. Thế mà đến giờ vẫn chưa thấy Hùng. Mấy đứa kia cũng bắt đầu lo lắng, chỉ trong nháy mắt chẳng kịp bảo nhau câu nào mấy đứa bơi giỏi liền nhảy xuống. Vừa lúc đó Hùng cũng trồi lên, khuôn mặt tái nhợt, thở lấy thở để, chúng tôi vội vàng dìu vào bờ. Người Hùng lúc này đã gần như lả đi. Phải mười phút sau Hùng mới lên tiếng: - Chỉ cần một tích tắc nữa thôi là tao đi chầu thuỷ thần chúng mày ạ. - Sao vậy, mọi ngày mày bơi, lặn giỏi lắm cơ mà. - Ừ, thì tao vẫn tự tin như vậy, nhưng đúng lúc sắp chịu không nổi định trồi lên thì tao bị vướng vào chùm rễ cây mọc lan từ rừng ra cuốn chặt vào chân, tao cứ định trồi lên thì nó lại kéo tao xuống, may quá đúng lúc nghĩ rằng chết thật rồi thì bỗng dưng chân tao lại giật ra được và cố sức ngoi lên. Nghe tiếng Hùng hổn hển kể, chúng tôi đứa nào đứa nấy đều khiếp sợ. Chờ cho Hùng đỡ mệt chúng tôi mới dám về nhà và câu chuyện này vẫn mãi là bí mật của lũ chúng tôi. Và đó là kỉ niệm sâu sắc nhất mà tôi nhớ mãi đấy các bạn ạ. HocTot.Nam.Name.Vn
|