Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngàyĐề bài tập làm văn về nhà tạo cho tôi một cảm giác bâng khuâng khó tả: Kể về bà của em. Đề bài tập làm văn về nhà tạo cho tôi một cảm giác bâng khuâng khó tả: "Kể về bà của em". Bà tôi ra đi từ khi tôi còn học lớp 6. Đề văn của cô khiến bao nhiều hình ảnh của bà cứ ùa về trong tâm trí tôi. Nhưng thú thật, sự xúc động khiến tôi không thể nào cầm được cây bút... Cơn gió thổi nhè nhẹ, giàn thiên lí xanh rợp trước hiên... không biết từ lúc nào, tôi ngủ thiếp đi mất và có một giấc mơ tuyệt đẹp. Trong mơ, tôi thấy mình được gặp lại bà và được nghe bà kể rất nhiều chuyện mà tôi chưa biết. Tôi thấy mình đang ở trong ngôi nhà của bà ngày trước. Tất cả đồ đạc đều gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Ngoài sân có một bóng người gầy gầy, xương xương, lưng cũng đã còng thế nhưng dáng vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Tôi chạy vội ra sân mà không biết đó là ai. Nghe thấy tiếng chân chạy, "người đó" quay lại. Điều bất ngờ nhất là khi quay người lại, tôi chợt reo lên vui sướng "Bà, bà ơi". Đúng, đó là bà tôi, người bà mà tôi luôn yêu quý. Bà thấp, nhỏ người, khuôn mặt rạn vết chân chim của bao thời gian vất vả. Đôi mắt đã không còn vẻ sáng ngời mà nó đã trở nên mờ nhoà. Mái tóc bà bạc trắng, được vấn lên gọn gàng. Khi nghe thấy tiếng reo của tôi, bà xoa đầu tôi và bảo: "Vào trong nhà đi cháu, ngoài này nắng to lắm, vào đi không lại ốm". Giọng bà mang đậm chất của quê tôi - vùng quê Hà Tĩnh ấm áp lạ lùng. Tôi ngoan ngoãn nghe theo lời bà, chạy vào trong nhà. Một lát sau, bà cũng vào và bảo: "Lâu lắm rồi cháu mới về chơi với bà được một hôm nhỉ?". Tôi cười và nói: "Cháu cũng muốn về lắm nhưng chẳng có thời gian". Bà cười hiền từ, đôi mắt nhìn tôi âu yếm: "Cố học cho giỏi rồi sau này bà sẽ lên chơi với cháu thường xuyên hơn". Tôi dựa đầu vào vai bà mà cảm thấy trong lòng mình một niềm vui khôn xiết. Giọng bà chợt ngậm ngùi: "Thời gian trôi qua nhanh thật, mới ngày nào còn bé tí cứ khóc suốt ngày nhưng được cái nhanh nín. Thế mà bây giờ đã...". Bà bỏ lửng câu nói rồi thở dài. Tôi bỗng thầm ước mình có thể bé đi được để bà có thể dẫn đi chơi, được bà mua kẹo cho sau mỗi lần bà đi chợ về. Nước mắt tôi chợt chảy ra giàn giụa. Bà cười, lau nước mắt cho tôi rồi nói: "Lớn tướng rồi mà còn khóc nhè như trẻ con thế". Tôi ôm chặt lấy bà mà thấy chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này. Suốt cả ngày hôm đó, tôi cứ bám lấy bà như cái "đuôi". Bà đi xuống bếp tôi cũng đi theo, bà ra vườn tôi cũng chẳng rời nửa bước. Ở ngoài vườn, cây cối xum xuê, trĩu trịt quả chín. Tôi với một quả ổi, gặm thấy ngon hơn những quả ổi mà mẹ mua ở chợ. Bà cười nheo nheo mắt và nói: "Cả vườn cây này bà trồng dành cả cho cháu. Người ta cũng tới mấy lần muốn mua hoa quả đấy nhưng bà không muốn vì sợ cháu về lại không có cái gì ăn. Hơn lúc nào hết, tôi cảm nhận được tình yêu thương của bà dành cho tôi. Lúc đó tôi chỉ muốn nói thật to: "Bà ơi, cháu yêu bà lắm" nhưng lại thấy nghẹn ngào không nói được thành lời. Trong lòng tôi, tôi chỉ muốn thời gian ngừng trôi để cho tôi luôn được sống trong sự chở che, yêu thương của bà dành cho tôi. Lúc ăn cơm, bà chẳng ăn mấy, chỉ chăm chăm gắp hết thức ăn cho tôi. Vừa gắp cho tôi, bà vừa nói: "Món này bà biết cháu thích ăn nhất nên bà làm. Ăn nhiều vào cho chóng lớn". Bất chợt gương mặt phúc hậu với nụ cười hiền từ của bà nhoà đi, tôi thấy má mình bị cào nhè nhẹ. Mở mắt ra tôi thấy chú mèo mướp đang "Meo meo" nhìn mình. Trời, mèo ơi! Mày làm tao tỉnh một giấc mơ thần tiên đấy biết không? Tôi dụi mắt rồi ôm chú mèo vào lòng. Một tay tôi cứ ôm chú như thế, một tay cầm cây bút và lấp đầy trang giấy kiểm tra bằng những dòng kí ức thiêng liêng cảm động về bà. HocTot.Nam.Name.Vn
|