Người ấy (bạn, thầy, người thân,...) sống mãi trong lòng tôi (Bài tham khảo số 6)Người ấy (bạn, thầy, người thân,...) sống mãi trong lòng tôi Mẹ thương yêu của con Bố mẹ cưới nhau muộn, cuộc sống khó khăn, nên ba năm sau ngày cưới, bố mẹ mới quyết định sinh con đầu lòng. Mẹ thường nói: “Có con, cuộc sống của mẹ mới trở nên có ý nghĩa, có nhiều niềm tin và hi vọng”. Bố tôi làm thợ xây, mẹ bán chè ở chợ. Cuộc sống ngày càng eo hẹp hơn khi em tôi ra đời. Nhưng không khí trong gia đình lúc nào cũng đầm ấm, yên vui. Bố mẹ dồn hết tình cảm yêu thương cho chúng tôi, chỉ mong hai con lúc nào cũng có thể mỉm cười hạnh phúc. Nhưng rồi có một việc không may xảy ra vào một buổi chiều mùa đông lạnh giá. Có người chạy ra chợ báo tin là bố tôi bị tai nạn lao động, ngã từ trên giàn giáo xuống. Mẹ gần như ngất đi, vừa khóc như mưa vừa chạy về, ôm chặt lấy cả hai đứa con. Bố mất trong đau thương! Năm ấy tôi lên mười, còn em tôi lên tám tuổi. Còn nhỏ, hai chị em tôi vẫn chưa thể sẻ chia hết được nỗi đau và giúp mẹ gánh vác một số việc trong gia đình. Từ ngày bố mất, căn nhà trở nên trống trải, hiu quạnh. Mẹ buôn bán vất vả. Từ sáng sớm tinh mơ, mẹ phải dậy nấu chè rồi một mình loay hoay chở hàng ra chợ bán, khi hai đứa con vẫn còn đang ngủ say. Hôm nào cũng vậy, từ sáng sớm tinh mơ cho đến tối mịt, mẹ mới trở về nhà. Tỏi không bao giờ dám đòi hỏi và cũng chưa đỡ đần cho mẹ ít nhiều. Mẹ thấu hiểu tất cả và gồng mình làm việc để hai chị em chúng tôi không thua kém bạn bè. Một năm sau, tôi lên học cấp hai, vì nhà xa trường nên tôi phải đi bằng xe đạp. Chiếc xe cũ kĩ đã phai màu ấy là kỉ vật duy nhất còn lại của bố tôi, nên tôi luôn trân trọng và hết sức giữ gìn. Một hôm, khi tôi vào cửa hàng sách, mải mê tìm mua, lúc quay ra thì chiếc xe không cánh mà bay. Tôi bật khóc khi nghĩ đến mẹ tôi đang làm lụng vất vả, nghĩ đến bố tôi và kỉ vật duy nhất đã bị mất. Như một kẻ mất hồn, tôi đi lang thang khắp mọi nơi, mãi đến 9 giờ tối, mới dám quay trở về. Tôi nghĩ đến mẹ, mẹ đang lo lắng khi chưa thấy con gái đi học về. Giữa đường, tôi gặp mẹ. Biết tôi đánh mất xe, mẹ khóc, tôi khóc, rồi em tôi cũng khóc. Ba mẹ con cứ ôm chặt lấy nhau trong bóng tối. Đêm đó, tôi cứ thao thức mãi. Mẹ ngồi tựa góc urờng, quạt cho hai chị em ngủ và sụt sịt khóc. Tôi hé mắt nhìn mẹ. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ già đến vậy. Mái tóc xanh đen ngày nào, bây giờ đã có những sợi lốm màu trắng. Đuôi mắt mẹ cũng điểm dấu chân chim. Dưới ánh trăng mờ mờ, tôi thấy mẹ đen sạm. Tôi thương mẹ vô cùng. Nước mắt tôi cứ ứa ra. Từ hôm bị mất xe, tôi đi bộ đến trường. Tôi phải đi học sớm hơn và về nhà muộn hơn mọi khi. Tôi thấy mẹ thở dài nhiều. Một hôm, mẹ mang về cho tôi chiếc xe đạp cũ, bảo đó là của một người bạn cho mượn tạm. Mẹ bảo tôi cứ yên tâm đi học, tôi cũng không mảy may nghi ngờ. Mấy hôm sau, lúc ra chợ trông hàng, tôi nghe các cô ở chợ nói là mẹ tôi phải vào bệnh viện bán máu. Tin sét đánh, tôi hoảng sợ, lo lắng vô cùng. Nước mắt tôi tuôn ra như mưa, mọi người nhìn tôi mà thương cảm. Tối hôm đó, tôi ôm chầm lấy mẹ và nói: - Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ! Tại sao mẹ phải làm thế? ... Mẹ ôm lấy tồi, giọng nghẹn ngào: - Mẹ có khổ có cực đến mấy, mẹ cũng chịu đựng được. Mẹ chỉ mong hai chị con được học hành giỏi giang... là mẹ thấy vui sướng, hạnh phúc. Lời nói ấy của mẹ, tôi chưa bao giờ quên. Chị em tôi bảo ban nhau nỗ lực học hành. Năm tháng đã đi qua, hai chị em cứ lớn lên trong tình yêu thương, chăm sóc của mẹ. Cho đến nay, tôi chưa từng nói với mẹ rằng: tôi yêu mẹ nhiều, yêu mẹ thắm thiết. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi luôn tự hào và thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi được làm con gái cưng của mẹ. Trần Thị Thu Hà - lớp 8 THCS Thành phố Hải Phòng HocTot.Nam.Name.Vn
|